Dù đã bao năm xa cách mảnh đất “cố đô”, tôi vẫn không quên mình là người con xứ Huế. Kỳ lạ thay, tôi đã đi qua biết bao cung đường hiện đại với các tòa nhà cao chọc trời. Thế nhưng mỗi khi nhớ đến Huế tôi lại nhớ cái cảm giác thanh bình đến lạ mà Huế mang lại.
Đã nhiều lần bạn bè tôi nói rằng, với họ Huế mang một vẻ trầm lặng hay thậm chí là buồn đến nao lòng. Thế nhưng, với tôi những ngày sống ở Huế chính là những ngày tháng tôi có thể tận hưởng cuộc sống trọn vẹn nhất.
Tôi vẫn còn nhớ, sau 3 năm xa cách tôi trở về với con đường “Phượng bay” quen thuộc ngày nào. Nó đẹp đến kì lạ! Hàng cây xanh trải dài lối đi, những ánh nắng ban mai len lỏi qua những tán lá cây chiếu rọi xuống mặt đường. Con đường ấy không hề đông đúc hay kẹt xe như những thành phố lớn. Bây giờ, nó đã được tân trang một cách bóng bẩy với những chiếc đèn lòng bắt mắt.
Con đường Phượng Bay
Phía bên kia là thành Cố Đô. Nhắc đến đây chắc nhiều người không khỏi bất ngờ bởi lẽ chỉ có Huế mới có được một tuyệt tác lịch sử nằm ngay giữa lòng thành phố. Tôi có một người bạn Tây, anh chỉ vừa đến Huế vài ngày nhưng có thể dễ dàng thuộc lòng được Huế. Anh bảo rằng: Huế nhỏ lắm, chỉ cần đi theo thành Đại Nội là có thể về đến nhà. Quả thực thế, chỉ cần nhớ được những cửa của thành Đại Nội bạn có thể đi được bất cứ đâu từ Bắc qua Nam.
Lúc còn đi học, thầy cô bảo rằng, Huế nằm trong trái tim của nhiều trái tim người nghệ sĩ. Tôi còn không tin điều ấy, Huế không giống Sài Gòn hoa lệ, cũng chẳng giống Hà Nội xô bồ, Huế mang nét trầm tính và ngang bướng, ai lại đem lòng yêu?
Hoàng hôn trên cầu Trường tiền
Thế nhưng đi rồi mới biết, cuộc sống chính là những lúc đi dạo quanh dòng sông Hương thơ mộng, ngắm nhìn hoàng hôn chiều tà. Là những lúc cùng bạn bè chơi đạp vịt trên dòng sông Hương. Tôi cũng không thể nào tả hết được vẻ đẹp của nó bởi lẽ tại mỗi thời điểm nó lại mang những màu áo khác nhau. Ban mai, những ánh nắng phản chiếu trên tấm lụa là, khiến nó trở nên lấp lánh đến lạ thường. Những gợn sóng nhỏ lăn tăn nhảy múa trên mặt nước với hình dáng của những ông cụ bà già đang say mê chèo thuyền. Vào chiều tối, khi ánh mặt trời chuẩn bị đi vào giấc ngủ, sông Hương khoác lên mình chiếc áo hoàng hôn rực sáng cả một vùng. Sắc nước, sắc trời như hòa quyện trong đôi mắt. Khi đến Huế, cứ mỗi chiều tà, bạn sẽ nhìn thấy người dân nơi đây dừng mọi công việc để nhìn dòng sông thơ mộng ấy.
Dòng sông Hương thơ mộng
Cứ mỗi lúc muốn một cảm giác yên bình, tôi lại cùng cô bạn thân chạy xe lên chùa Thiên Mụ dọc bờ sông Hương. Trên đây là những cô bán đậu hũ rất dễ thương. Chúng tôi vừa ăn đậu hũ vừa ngắm dòng sông lấp lánh ấy. Đôi lúc ngồi trò chuyện cùng mấy cô, tâm sự với người bạn của mình rồi ngắm cảnh của thành phố lại chính là những lúc mà tôi không thể quên được.
Chùa Thiên Mụ được bao bọc cây xanh
Mọi thứ ở Huế diễn ra chậm rãi và yên bình. Chỉ cần bạn bước chân ra đường bạn sẽ nhận được những cái vẫy tay, những nụ cười đầy thân thương và yên bình. Phải chăng đây là điều mà biết bao con người đã bỏ quên từ lâu. Có người bảo dân Huế ai cũng nghèo nhưng họ không biết rằng mỗi người dân Huế đều rất giàu. Họ giàu lòng nhân ái, lòng trắc ẩn và giàu tình thương.
Bánh mì Trường Tiền
Cứ mỗi lần nói đến Huế, tôi lại tự hào khoe rằng không nơi đâu có món ăn đậm đà như ở Huế. Phải nói thật, món ăn Huế đậm đà vô cùng. Thật khó khi có bất cứ chén nước mắm nào trong quán ăn tại Hà Nội, nhưng đến Huế những quán ăn luôn bỏ sẵn rất nhiều gia vị trên bàn. Chỉ là ăn sáng thôi, nhưng cũng có rất nhiều lựa chọn nào là cơm Hến, bún nghệ, bún bò Huế,…. Mỗi món ăn lại mang những hương vị đặc trưng khác nhau. Tôi xa Huế 3 năm, có lẽ thứ tôi nhớ nhất ở Huế chính là đồ ăn. Tôi nhớ tô cơm Hến đầy áp với giá chưa tới 10 nghìn đồng, nhớ dĩa bánh lọc chỉ 2 nghìn một cái. Bạn tôi bảo rằng, đến Huế chỉ cần chưa đến 100 nghìn là có thể gói trọn Huế mang về. Quả thực thế, mọi thứ ở Huế rẻ vô cùng từ đồ ăn, nước uống hay bất cứ thứ gì.
Người dân đầy tình yêu thương
Hầu hết ở Huế, người dân thường tận hưởng cuộc sống của họ chứ không bộn bề vất vả. Sau khi tan ca về họ thường dành những giây phút bên gia đình và bạn bè. Bạn có thể thấy nhiều thú vui của người Huế về đêm như hàng quán, cà phê, phố đi bộ,.. Bạn bảo Huế quá buồn ư? Huế yên bình chứ không hề buồn. Ở Huế bạn sẽ được sống một cách chậm rãi, thư thái nhưng cũng hết sức sinh động.
Có thể đánh giá của tôi có phần thiên vị. Thế nhưng, có lẽ chỉ cần là những người dành tình yêu thương cho Huế, họ sẽ hiểu được Huế thu hút đến mức nào. Cũng có lẽ vì thế mà Huế đã nằm trong không biết bao lời văn lời ca của các nghệ sĩ thuở xưa. Với tôi, Huế là một thứ gì đó trong tim, một thứ tôi muốn tìm về và lưu luyến không nguôi.